Tự hỏi vì sao chúng ta luôn sẵn lòng duy trì sự sống cho người thân trong suốt thời gian dài. Chúng ta từ chối chấp nhận hiện thực rằng người bệnh đang đối mặt với tình trạng khó khăn, và thậm chí không quan tâm đến cảm nhận của họ trong những ngày cuối cùng chiến đấu với bệnh tật trước khi ra đi. Có thể những nỗi đau khủng khiếp đó không xứng đáng.
Tôi, mẹ và bác sĩ Thuỳ cùng những người thân yêu đã lựa chọn cho mẹ một hành trình tự nhiên, theo cảm nhận của mẹ. Đây không phải là vấn đề đúng sai, đơn giản đó là lựa chọn của chúng tôi. Nơi mà cảm nhận của mẹ được đặt lên hàng đầu, nơi mà sự sống nhẹ nhàng và thoải mái của mẹ được coi trọng nhất. Và nhiệm vụ của chúng tôi là ủng hộ mẹ một cách tận tâm, để mẹ hiểu rằng mẹ luôn có chúng tôi bên cạnh dù mọi chuyện diễn ra như thế nào.
Chúng ta, những người chăm sóc bệnh nhân thân yêu, có trách nhiệm không chỉ cung cấp chăm sóc vật chất mà còn đồng hành và hiểu được nỗi đau và sự khó khăn của họ. Hãy dành thời gian lắng nghe, chia sẻ và tôn trọng quyết định của người thân, đồng thời mang đến sự ủng hộ và an ủi trong những giai đoạn khó khăn. Hãy truyền cảm hứng bằng cách chia sẻ câu chuyện và kinh nghiệm của mình, để những người chăm sóc khác biết rằng họ không đơn độc trong hành trình này và luôn có sự hỗ trợ từ những người đồng hành đồng cảm.
Chúng ta không thể thay thế sự chấp nhận và hiểu biết, nhưng chúng ta có thể là nguồn cảm hứng và sức mạnh cho nhau.