Trong suốt quãng đời cuối cùng của mẹ, tôi luôn nghĩ rằng nếu mẹ phải sống trong những nơi xa lạ như các phòng chăm sóc đặc biệt hay phòng hồi sức tích cực, nơi những quy định và nếp sinh hoạt cứng nhắc làm mất đi sự thân thương và những thứ quan trọng trong cuộc sống của mẹ, điều đó chỉ làm thêm đau đớn và cô đơn cho mẹ.
Gần đây, khi mẹ có dấu hiệu tốt hơn sau hàng ngàn lần chiến đấu, tôi suy nghĩ đưa mẹ vào thử nghiệm cuối cùng. Tuy nhiên, bác sĩ nói với tôi một điều: "Em ơi! Chị sợ mẹ vào đó là em bị tách khỏi mẹ đó!".
Tách mẹ thường chỉ được nói đến trong trường hợp em bé mới sinh, nhưng tôi lại nghe những lời đó trong những ngày cuối cùng của cuộc sống của mẹ. Đó là một sự cố gắng hay làm thêm đau đớn? Đó có thể là sự tước đoạt của mẹ những quyền lợi cơ bản mà mẹ xứng đáng được hưởng?
Liệu có thể tốt hơn nếu chúng ta mở lòng đón nhận những cách tiếp cận mới và tích cực hơn? Đó là cuối đời, và dù mẹ có mệt mỏi thì vẫn trong vòng tay của những người thương yêu. Đó là cuối đời của mẹ trong căn phòng quen thuộc của mình. Tôi tin rằng đó là cuối đời hạnh phúc.
Chúng ta, những người chăm sóc cho người thân yêu, hãy lắng nghe và thấu hiểu sâu xa những mong muốn và cảm nhận của họ. Hãy tìm cách tạo ra một môi trường thoải mái và an lành cho họ, nơi mà họ có thể tận hưởng những ngày cuối đời một cách tự nhiên và trọn vẹn nhất. Đừng để những quy định và nếp sống khắt khe làm mất đi giá trị con người của họ.
Hãy mang đến sự ủng hộ và yêu thương, để những người thân yêu của chúng ta cảm nhận được