Trở thành người lớn, bỗng chốc ấy là lý do để bao nỗi trăn trở không lời giải đáp của ta về cuộc sống chẳng thể bày tỏ cùng ai, đành cứ thế nuốt vào lòng. Đau mà không thể nói rằng đau, đó mới là đau đớn tột cùng. Nghiêm trọng hơn nữa là cứ mải mê bươn chải với cuộc đời rồi nhiễm luôn thói tật thế gian, mặc nhiên coi nỗi đau đó là chuyện đương nhiên.
Để cho vết thương lòng đóng vảy thời gian, người ta cũng dần mất đi cảm giác đau. Sợ rằng giây phút cất lời kêu đau sẽ lập tức bị coi là trẻ con, chúng ta cứ thế nín lặng một mình ôm tâm bệnh…
Dường như, cuộc sống đã khiến ta trưởng thành hơn. Nhưng càng lớn, càng nhiều bất thường xuất hiện, nỗi lo sợ và nỗi buồn ẩn giấu không thể nói ra, chỉ còn biểu lộ trong nỗi nuốt chửng cô đơn.
Tôi đã học cách làm người lớn, cách đối mặt với cuộc sống. Nhưng liệu điều đó có đúng? Nỗi đau không thể thoải mái là một bí mật chỉ riêng tôi biết. Nỗi đớn đau không thể nói thành lời, nhưng nó thấm sâu vào tâm hồn.
Chúng ta đã mải mê cố gắng, với hy vọng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng theo thời gian, chúng ta đã vô tình hòa mình vào thế giới tàn nhẫn, và dần dần coi nỗi đau đớn là điều bình thường.
Nhưng có lúc ta phải dừng lại, để nhìn vào chính mình và nhận ra rằng ta cần nói lên nỗi đau. Không phải vì yếu đuối, mà vì đó là cách để chúng ta chữa lành. Để làm cho những vết thương không còn đau, ta cần phải mở lòng, để lời kêu gào không còn bị vùi dập.
Hãy tin rằng, đôi khi cất lời kêu lên là mạnh mẽ hơn cất tiếng im lặng. Đừng ngại bày tỏ cảm xúc, không ai là trẻ con khi nói ra nỗi đau. Hãy để lòng ta được nhẹ nhàng và tự do, và để chúng ta trở nên mị lực trong sự chữa lành. Dù có khó khăn và cảm thấy cô đơn, hãy nhớ rằng ta không bao giờ cô đơn khi đứng cùng nhau, và cuộc sống sẽ trở nên đẹp hơn khi ta chia sẻ, chăm sóc và cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.