Khi chúng ta gặp đau khổ, liệu chúng ta có dám chia sẻ nó với người khác? Hay chúng ta im lặng và giữ nó sâu trong lòng vì cho rằng không ai hiểu được nỗi đau đó?
Thật đơn giản nhưng lại vô cùng khó khăn. Mỗi khi kể lại nỗi đau đó, chúng ta lại sống lại từng khoảnh khắc đau buồn, và cần rất nhiều can đảm để đối diện với những khó khăn và chia sẻ với những người xung quanh.
Thực tế, không chỉ những người đang đối mặt với cái chết mới cần sự động viên và an ủi. Chính chúng ta cũng cần sự sẻ chia, đồng hành và thấu hiểu. Chỉ đơn giản là để chúng ta không cảm thấy lẻ loi và cô đơn.
Tôi luôn biết ơn hành trình này vì đã giúp tôi nhận ra rằng có rất nhiều người yêu thương và quan tâm tôi một cách chân thành nhất. Mỗi lần chia sẻ là một lần tôi càng nhận ra những gì tôi thực sự muốn, những vấn đề tôi đang đối mặt và cả những góc nhìn khác, khách quan, sáng suốt hơn về cuộc sống.
Tôi nhận ra rằng tôi không cô đơn như tôi nghĩ. Hãy mở lòng và tin rằng chúng ta không đơn độc trên cuộc hành trình này.
Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc blog của tôi. Hãy dành ít thời gian để chia sẻ và lắng nghe những người xung quanh. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một cộng đồng đầy tình yêu và sự chia sẻ!