Để mở lời với mẹ là mẹ ơi, hay mình ở nhà không đi bệnh viện chạy thận nữa mẹ nha!
Chỉ một câu nói mà tới tận 2 tuần không ngủ được để dám can đảm nói với mẹ một sự thật đau lòng là
“Mẹ ơi! Mẹ yếu lắm rồi! Mẹ không còn nhiều thời gian đâu!”
Nhưng tôi không dám thật thà với mẹ! Với chuyện sinh tử của mẹ!
Ngày đó, vào ngày 23 tháng 12, trong khi mọi người đang đi chơi dịp Giáng Sinh, tôi chỉ nằm lì ở nhà suốt cả ngày. Do thức khuya chăm sóc mẹ liên tục trong ba ngày mà tôi không ngủ, đầu tôi bị đau đớn kinh khủng. Sau một ngày và một đêm chịu đựng cơn đau kinh khủng đó, tôi dần ổn. Nhưng nỗi đau ấy đã làm tôi gục ngã. Tôi nhận ra rằng chỉ sau một ngày chống chọi với cơn đau đớn, tôi đã không thể chịu đựng được, vậy mẹ của tôi thì sao? Tôi hiểu rằng mẹ đã trải qua nhiều khó khăn và đau đớn hơn nhiều.
Và ngày mai, tôi sẽ bước đến ôm mẹ và nói: "Mẹ ơi, mẹ có hối tiếc hay mong muốn gì không? Mình ở nhà đi mẹ nha! Sống được ngày nào hạnh phúc với con ngày đó nha mẹ! Mẹ đồng ý không?" Mỗi lần viết những dòng này, nước mắt của tôi rơi dầm dề. Tôi hiểu rằng cho đến bây giờ, thật thà với bản thân mình cũng là một điều vô cùng khó khăn.
Trong hành trình này, tôi nhận ra rằng sự can đảm và tình yêu không chỉ đến từ việc trung thực với người khác, mà còn đến từ khả năng trung thực với chính mình. Chúng ta phải đối mặt với những sự thật đau lòng, và chỉ khi dũng cảm đối diện với chúng, chúng ta mới có thể vượt qua và truyền cảm hứng cho nhau.
Hãy tìm dũng cảm bên trong mỗi người để trung thực với những người thân yêu của bạn. Hãy trân trọng mỗi khoảnh khắc bên nhau và sống với lòng biết ơn. Dù không thể sẵn sàng để chào tạm biệt, hãy dành cho nhau tình yêu và sự quan tâm. Hãy truyền cảm hứng và đồng hành cùng nhau trên hành trình này.