Khi đến một ngày quan trọng, việc quyết định liệu mẹ có tiếp tục chạy thận nhân tạo hay không, tôi đã tìm kiếm sự chỉ dẫn từ nhiều bác sĩ và bạn bè y khoa. Luôn đặt câu hỏi cho chính mình, tôi tự đặt vấn đề liệu mình đã trung thực đủ với mẹ về những lựa chọn tử thần mà mẹ phải đối mặt.
Bác sĩ có kiến thức và kinh nghiệm để giải thích cho mẹ về các nguy cơ cụ thể của từng phương pháp điều trị, nhưng họ không nói quá nhiều về sự thật rằng những điều đó không cải thiện cuộc sống của mẹ.
Mỗi lần tôi tự hỏi tại sao chúng ta sẵn lòng duy trì sự sống cho người thân suốt thời gian dài, dù biết rõ rằng căn bệnh không thể chữa khỏi. Đây là một hành trình tự nhiên, mỗi người có quyền lựa chọn theo cách tự nhiên như những người tiền bối. Đây không phải là vấn đề đúng sai, đơn giản đó là lựa chọn của chúng tôi.
Tôi hy vọng những suy nghĩ và trải nghiệm này của tôi sẽ truyền cảm hứng cho những ai đang đối mặt với quyết định tương tự và cho những người xung quanh hiểu rằng việc lựa chọn là tự do và cần được tôn trọng. Chúng ta cần tạo ra một không gian để thảo luận và chấp nhận những quyết định cá nhân mà mỗi người đưa ra.